Hà Nội, tản bộ cùng những đám mây câm
Mây rải rác. Nắng lạnh. Mây vẩn thành chữ trong óc, nhưng ngồi xuống và tạo hình dạng cho từ
đòi hỏi một cơ thể khỏe hơn. Chữ trong sổ tay biến dạng, co quắp. Những hình ảnh đổi chủ đề
của óc tôi. Thư Etel Adnan gửi Fawwaz. “Of Cites And Women.” Barcelona. Aix-en-Provence.
Skopelos. Murcia. Amsterdam. Berlin. Beirut. Rome. Beirut (một lần nữa). Dĩ nhiên, Hà Nội. Từ
góc cà phê, một nữ ma-nơ-canh không buồn nhìn tôi. Trường học đóng cửa. Trẻ con mừng
không phải dậy sớm và chừng ngại trở lại. Tôi dạo một vòng hồ Hoàn Kiếm trong óc. Phố xơ
xác. Những đốm hình mờ. Những tiệm sách ở đây chẳng còn gì cho tôi. Tôi đặt mua sách Etel
hai lần từ phương xa. Quà tự tặng sinh nhật năm ngoái, sách không về. Cuối cùng, chúng tới,
sau khi nán lại cùng người bạn không biết bao nhiêu tháng Sài Gòn phong thành. Có thể sắp
tới sinh nhật nữa, nên đây là quà cho tôi ở khoảng giữa. Nhưng một cái chấm không chuyển
động tạo nghĩa gì chăng? “Bản thân tôi”, một nỗi rỗng.
Sáng nay, bông hồng gầy ban công mở cánh. Cơ thể Việt tôi khuyến khích và nhắc nhở mỗi lúc
muốn trào ra phá bỏ hình hài, tấm bùa dai, ”đừng lo, mi xuất sắc trong khả năng im lặng.” Ai đó
đang rời đi. Ai đó đang khép cửa. Tôi để cửa mở và không đứa trẻ nào gõ cửa. Mây cao hay
thấp. Tôi học cách phân loại mười dạng mây khác nhau, các từ gốc Latin, và một lúc nào tôi có
thể dạy trẻ con.Có thể cuối cùng, những chữ hiện hình, như mây, một hình ảnh của người, kẻ
đồng hành, người tôi thức dậy cùng, người tôi theo cùng, người theo tôi, người cùng chịu, có
thể. Nhưng tôi chẳng đi đâu lúc này. Chỉ những đám mây, kẻ lượm lặt những im lặng tôi, và có
thể, kẻ nặng mang.
Hà Nội, spazieren gehen mit den stummen Wolken
Zerstreute Wolken. Sonnig, kalt. Die Wolken steigen auf zu Buchstaben im Kopf, doch setzen sich und werden, nach einer festeren Gestalt verlangend, zu Wörter. Die Buchstaben im Notizheft ändern ihre Formen, ziehen sich zusammen. Die Bilder stoßen in meinem Kopf Themenwechsel an. Etel Adnans Brief an Fawwaz. “Of Cities And Women.” Barcelona. Aix-en-Provence. Skopelos. Murcia. Amsterdam. Berlin. Beirut. Rom. Beirut (noch einmal). Natürlich, Hà Nội. Von meiner Ecke in dem Café, eine Schaufensterpuppe macht sich nicht die Mühe mich anzuschauen. Schulen schließen. Kinder sind froh nicht früh aufstehen zu müssen und fürchten sich sogar davor zurückzukehren. In meinen Gedanken gehe ich eine Runde um den Hoàn Kiếm See. Die Straßen verlassen, wüst. Verschwommene Bildflecken. Die Buchläden hier halten nichts mehr für mich bereit. Ich bestellte Etels Bücher zweimal aus der Ferne. Letztes Jahr, als Geburtstagsgeschenke an mich selbst, kamen sie nicht an. Schließlich kamen sie doch, nachdem sie sich monatelang aufhielten bei einer Freundin. Sài Gòn im Lockdown. Vielleicht, weil mein nächster Geburtstag bevorsteht, ist das also ein Geschenk für mein Ich dazwischen. Aber ein statischer Punkt, welchen Sinn ergibt er? “Mein Ich”, eine Leere. Heute Früh öffneten die dürren Rosen auf meinem Balkon ihre Blüten. Mein vietnamesischer Körper ermutigt und warnt mich jedes Mal, wenn er herausbrechen und die Form sprengen will, mit dem Mantra: “Keine Sorge, du bist großartig darin still zu sein.” Jemand bricht gerade auf. Jemand schließt gerade die Türen. Ich lasse meine Türen offen und kein Kind kommt um daran zu klopfen. Hohe oder tiefe Wolken. Ich lerne zehn Wolkenarten, Wörter mit lateinischem Ursprung, zu unterscheiden und eines Tages kann ich es einem Kind beibringen. Letztlich vielleicht erscheinen die Buchstaben in Formen, wolkenartig, in Gestalt eines Menschen, ein Begleiter, jemand, mit dem ich aufwache, mitgehe, jemand, der sich mir anschließt, der mit mir Dinge erträgt vielleicht. Aber jetzt gehe ich nirgendwohin. Die Wolken nur, Sammler meiner Stille und womöglich, die Lasttragenden.
Foto mit meinem Telefon aufgenommen im Café Hầm trú ẩn (übersetzt: Bunker / Unterschlupf)
Übersetzung: Hieu Hoang
Hà Nội, walking with the muted clouds
Dispersed clouds. Cold sun. Clouds rise into letters in mind, but sitting down and shaping their word-form demands a healthier body. Letters in my notebook are disfigured, twisted. The images change my subjects to think about. Etel Adnan’s letters to Fawwaz. “Of Cities And Women.” Barcelona. Aix-en-Provence. Skopelos. Murcia. Amsterdam. Berlin. Beirut. Rome.Beirut (again). Of course, Hà Nội. From my spot in the café, a lady mannequin doesn’t bother looking at me. All schools close. Children are content not having to wake up early and they’ve abandoned the desire to be back to school again. I mentally walk one round of Hoàn Kiếm lake.The disquiet of unoccupied streets. Blurred figures. The bookshops here offer me nothing. I ordered Etel books twice from afar. Birthday-gifting myself last year then they never reached me. Eventually they came, after lingering with a friend in her lockdown-Sài Gòn for who knows how many months. Perhaps my next birthday is coming, so this is a gift for the-me-in-between.But does an immobile dot make any sense of a self? “Myself”, an emptiness.The thin roses opened their petals on my balcony this morning. My Vietnamese body encourages and warns me whenever she wants to explode and destroy the figure, this mantra endures, “don’t worry, you are excellent at being silent.” Someone is leaving. Someone is closing their doors. I leave my doors open and no kids knock on anymore. High or low clouds. I am studying how to classify ten different forms of cloud, Latin-root words, and one day I can teach a kid about it. Perhaps in the end, the letters will appear in form, cloud-like, the image of you, kẻ đồng hành, the companion, one I wake up with, one I go with, one who follows me, my fellow sufferer, perhaps. But I am not travelling anywhere now. Only the clouds, my fellow silence-gleaner, and perhaps, the bearer.
Image: Photo taken by my phone in the café Hầm trú ẩn (meaning: The Shelter/ The Dugout /)